TÌNH YÊU VÀ DANH VỌNG
Một buổi sáng đẹp trời, tôi tháp tùng người chị thân thiết tên T đến gặp cư sỹ Giác Minh để thực hiện ca hồi quy cho chị ấy. Tôi đã rất thích thú với viên đá năng lượng của cư sỹ và ngắm nhìn nó hồi lâu. Không ngờ rằng, cuộc gặp gỡ định mệnh này đã từng bước giúp tôi chữa lành, nhận ra sứ mệnh tâm linh, đồng thời cũng hé lộ mối liên kết vô cùng thú vị giữa ba người chúng tôi.
Vào thời điểm ấy, tôi đang stress vì mất phương hướng trong công việc, mâu thuẫn với bố cùng em trai và rất sốc khi phát hiện mình có tình cảm đặc biệt với một người cùng giới tên P mà tôi vừa quen biết. Vốn là người lý trí, tôi vật vã chối bỏ tình cảm của mình nhưng trong thâm tâm luôn bị thôi thúc phải tìm ra lý do cho việc đột ngột bị “bẻ cong” như vậy. Sau đó, chị T gửi bản ghi âm ca hồi quy của chị cho tôi nghe và không ngờ tôi đã rơi vào trạng thái thôi miên.
Tôi thấy mình là nam thanh niên cao ráo, đẹp trai, chừng 24-25 tuổi, tóc đen, ngắn, mặc trang phục dài trắng, có đai thắt ngang eo, như 1 vị quan hay quý tộc, tay phải cầm 1 cuộn giấy trắng, tự tin bước lên những bậc thang rất cao dẫn vào trong kim tự tháp Ai Cập. Pharaoh đang ngồi trên ngai tít trên cao, mặt hơi mỉm cười nhưng phong thái và lời nói toát ra vẻ quyền lực, không thể đắc tội.
Tôi mở cuộn giấy trình vua, đây là bản vẽ một hải cảng trong vùng biển rộng. Vua đồng ý với phương án của tôi. Lúc này tôi mới để ý có người thiếu nữ trạc tuổi tôi (chính là P kiếp này) ngồi ghế dưới bên trái vua. P kênh kiệu nhìn tôi bằng nửa con mắt, tôi lịch sự cúi chào rồi cáo lui. P lặng nhìn theo đến khi tôi khuất bóng. Vua tinh mắt hỏi P: Con thích hắn? (Vua xưng con nên tôi nghĩ cô là công chúa) Công chúa giật mình, sợ hãi sụp lạy, chối cãi. Vua gật gù “Nếu hắn có ý định yêu đương gì với con, cha sẽ giết hắn.”
Tôi cầm bản vẽ, chỉ đạo nhóm người xếp hàng ngang kéo dây thừng bản to vận chuyển vật liệu (ko rõ vật liệu gì), phía trước là 1 kim tự tháp. Công chúa lượn lờ trước mặt, kiểm tra xem ngươi có lười biếng không. Ban đầu tôi không thèm để ý nhưng nhiều ngày trôi qua thì bắt đầu phân tâm. Cô lại đem giỏ thức ăn cho tôi mỗi ngày dù vẫn tỏ ra cao ngạo. Tôi lờ mờ nhận ra công chúa thích mình. Lâu dần cũng thấy công chúa dễ thương và cũng thích nàng.
Sau đó tôi lại thấy Công chúa ngã vào vòng tay tôi, miệng hộc máu vì bị đầu độc. Nàng nói yêu tôi trước kim tự tháp. Tôi đau khổ, gào thét, khóc đến lả người. Vị vua trẻ cũng chính là em trai nàng, bất lực đứng nhìn chúng tôi.
Tôi bước vào kim tự tháp với tâm trạng nặng nề. Xác công chúa đặt trên bàn mổ bằng kim loại (giống inox). Họ đang tiến hành ướp xác nàng. Có một người thực hiện chính việc mổ xác. Hộp sọ được mở ra trước, vết cắt rất hoàn hảo. Bộ não được lấy ra trước. Họ ghép nắp hộp sọ lại như ghép 2 nửa trái dừa, bôi một chất gì đó như tinh dầu, hơi sệt, trong suốt vào đường nối hộp sọ. Đường nối biến mất như hộp sọ chưa từng được mở ra. Họ dùng dao mổ (giống dao mổ y khoa hiện đại) rạch 1 đường dài dọc bụng nàng. Họ lấy trái tim nàng ra trao cho tôi. Tôi trân trọng nhận bằng hai tay. Trái tim vẫn còn đỏ nhưng khô ráo, không rỉ máu. Họ lấy hết bộ lòng ra rồi đặt vào khoang bụng rỗng một túi màu đen hình bầu dục nhọn 2 đầu, dài bằng chiều dài khoang bụng của nàng. Họ dùng cây kim to, dài chừng 2 gang tay, khâu bụng lại theo đường chữ X như biểu tượng 1 nghi lễ. Cuối cùng họ đóng nắp chiếc hộp đựng xác ướp lại. Bên ngoài vẽ hoặc khắc chân dung gần giống diện mạo thật của công chúa.
Vài năm sau đó, tôi cô độc đứng trên một tòa thành rất cao, dưới chân tôi là mặt sàn hình vòng cung nhìn ra cảng biển sầm uất (tra tài liệu thì hình ảnh giống cảng biển Alexandria, so độ cao thì có lẽ tôi đã đứng trên ngọn hải đăng Alexandria). Phía đối diện có ngôi đền nhỏ kiểu Hy Lạp. Tôi nhớ lại lúc công chúa còn sống. Tôi dẫn nàng đi chơi trong một khuôn viên đầy hoa, nàng vui thích ngửi những bông hoa đỏ nhỏ xinh được trồng trong bồn thấp dọc lối đi. Cả hai hạnh phúc đứng trên tòa thành nhìn ra cảng biển, tôi ôm công chúa từ phía sau. Nàng xoay người lại ôm cổ tôi và hôn nhau say đắm. Kết thúc hồi tưởng, tôi vô cùng đau khổ, ôm nỗi tương tư về công chúa, có lúc còn có ý định gieo mình xuống tòa thành tự tử. Tôi bỏ bê việc xây dựng một kim tự tháp cuối cùng. Đến cuối đời tôi vẫn chỉ có ước nguyện được gặp lại công chúa để yêu thương nàng.
Sau khi đối chiếu với sử liệu, có khả năng đây là từ cuối Thời đại trị vì của vua cha Ptolemy I Soter (290 – 282 TCN) đến thời vua con Ptolemy II Philadelphus (283 – 246 TCN) khi Hy Lạp đô hộ Ai Cập, tại thành phố cảng biển Alexandria, bắt đầu từ lúc vua cha duyệt bản vẽ, khởi xây (290 TCN) cho đến khi xây xong ngọn hải đăng Alexandria (280 TCN) và xây lăng mộ cho vua con và chị là công chúa Philotera (315 – 268 TCN). Đến nay ai là người thiết kế hải đăng vẫn gây tranh cãi nhưng trong tư liệu của nhà địa lý học Hy Lạp Strabo, ngọn hải đăng được cống hiến và tài trợ ngân quỹ bởi kiến trúc sư giàu có quyền lực Sostratus of Cnidus, một người bạn và họ hàng gần của vua cha.
Bàng hoàng trước những gì vừa thấy được, tôi cũng lờ mờ hiểu ra vì sao kiếp này mỗi lần gặp P tôi lại thấy đau nhói ở tim cùng một nỗi buồn khôn tả, một cảm giác rất thân thương dù cả hai vừa mới quen biết. Tôi nhắn tin kể cho anh Giác Minh. Anh cũng khá bất ngờ và gửi tôi đoạn dẫn thiền thôi miên chữa lành, kèm một file nhạc có năng lượng thanh lọc do một bạn ngoài hành tinh gửi anh ấy, trước khi có thể sắp xếp thực hiện ca hồi quy cho tôi. Điều không ai ngờ rằng chính file nhạc này lại giúp tôi nhìn thấy một tiền kiếp của mình ở Trung Quốc khiến tôi còn sốc hơn kiếp ở Ai Cập. Và ca hồi quy cùng anh Giác Minh đã giúp tôi kiểm chứng lại những tiền kiếp đã thấy, đồng thời hé lộ thêm những chi tiết vô cùng bất ngờ.
Mở đầu ca hồi quy, tôi là cư dân cuối cùng còn sót lại ở sao Thổ, thân người, đầu sói. Lõi hành tinh này là bề mặt với nhiều lỗ lõm lớn nhỏ, màu vàng cam và sôi sùng sục như nham thạch. Tôi đứng ở vành đai sao thổ và thấp thoáng thấy một hành tinh xanh cách đó không xa. Tôi lấy hết can đảm nhảy khỏi sao Thổ và trôi vô định trong không gian, cuối cùng đáp xuống một sa mạc có kim tự tháp Ai Cập.
Xuống trái đất, tôi không còn mặt thú nữa mà có khuôn mặt giống với người trái đất. Bên cạnh có một con linh thú giống lạc đà cái với bộ lông trắng muốt. Tôi ngồi buồn rầu vì hết tiền, suy ngẫm một hồi rồi cầm đèn đi vào một kim tự tháp. Bên trong rất cao và rộng, tôi đi lên những bậc thang dẫn vào một căn phòng có quan tài đá xám, bên trong là xác ướp của một vị Pharaoh. Tôi chắp tay lạy rồi mở quan tài, thấy bên trong có rất nhiều châu báu. Lục lọi một hồi, tôi lấy ra được một kim tự tháp bằng vàng nhỏ bằng lòng bàn tay và một viên đá trong suốt hình cầu, cẩn thận cho vào một cái túi nhỏ rồi ra khỏi kim tự tháp. Tôi ngồi thiền bên ngoài kim tự tháp, hai mu bàn tay đặt lên đùi, bên lòng bàn tay trái đặt viên đá hình cầu, bên phải là kim tự tháp thu nhỏ. Hai luồng sáng phát ra từ hai vật này tạo thành một dải năng lượng hình kim tự tháp bao lấy tôi. Lát sau, tôi biến ra được thức ăn và cùng linh thú ăn ngấu nghiến. Ăn xong lại rong ruổi trên sa mạc rồi bước vào một kim tự tháp khác.
Lần này tôi đã biến thành người khổng lồ, đứng chạm trần kim tự tháp. Tôi gõ gõ vào vách kim tự tháp rồi lấy ra từ đó một cuộn giấy có nhiều ký tự cổ Ai Cập, nổi bật nhất là con mắt có đuôi chim. Tôi ra khỏi nơi đó rồi lại vào một kim tự tháp khác. Nơi đây có một đường rãnh bên phải dẫn vào một căn phòng ở chóp kim tự tháp nhô lên trên mặt đất. Trên vách có nhiều ký tự cổ và tôi tìm thấy biểu tượng con mắt có đuôi chim giống như trong cuộn giấy. Sau đó tôi đi xuống một nắp hầm hình vuông nhỏ dẫn xuống phần thân kim tự tháp ẩn sâu dưới lòng đất. Có những bậc thang dài men theo các cạnh kim tự tháp theo hình chữ nhật với hướng đi xuống. Cuối cùng tôi đến được một mật thất, tìm được một tháp năng lượng hình kim tự tháp to hơn cái lần trước, chiều cao bằng từ cổ đến rốn tôi, chiều ngang thì bằng bề ngang thân người. Tháp này trong suốt, chính giữa có sao Thổ thu nhỏ và những vì sao chiếu lấp lánh xung quanh. Tôi áp mặt vào tháp, giống như tìm thấy hình ảnh của quê hương vậy, rất xúc động sau đó thì cười hạnh phúc. Tôi ngồi thiền cùng tháp năng lượng bên trong kim tự tháp. Một luồng sáng rất mạnh chiếu ra từ tháp, thành một vòng cung bao trùm cả kim tự tháp lớn bên ngoài và một vùng sa mạc mênh mông, khung cảnh đẹp kì ảo như Bắc Cực quang vậy. Sau cùng, một phân mảnh của hồn linh thú biến thành con nhân sư màu vàng rồi hóa đá bên ngoài Kim Tự Tháp.
Khi Cư Sỹ Giác Minh hỏi về nguồn gốc 3 tháp năng lượng này, tôi thấy lại cảnh trước khi xuống trái đất đã nhặt 3 món vật này từ lõi sao Thổ, ngồi trên vành đai hành tinh, thiền với chúng và chúng tự bay xuống trái đất, ẩn giấu trong các kim tự tháp Ai Cập. Sau khi đầu thai xuống trái đất ở kiếp đầu tiên, tôi đã dành cả cuộc đời để tìm lại 3 bảo vật này. Sang kiếp thứ hai là một vị vua Ba Tư thời Trung Cổ, tôi đã dùng tháp năng lượng để ngăn chặn một cuộc thánh chiến giữa nội bộ các nước Hồi Giáo.
Qua đến kiếp ở nước Thục (Hán) Trung Quốc, tôi đã vào độ tuổi trung niên, khá đẹp trai, cao ráo, tóc búi cao phía sau, có râu, phong thái ung dung, điềm tĩnh. Tôi mặc bộ đồ màu xanh xám, đeo gùi đi hái thuốc, băng qua một con suối cạn trong một khu rừng vắng. Sau đó tôi ngồi thiền bên dòng suối, giống như tu sĩ vậy. Trong một lần cưỡi ngựa đi ngang sa mạc Gobi, tôi thấy có ánh sáng lạ phát ra từ một vật bị vùi trong cát. Tò mò, tôi xuống ngựa, nhặt lên thì thấy đó là tháp năng lượng nhỏ bằng lòng bàn tay, giống như cái tháp nhỏ từ sao Thổ. Tôi thiền với tháp này để nhìn thấy tương lai và tạo ra lớp năng lượng hình vòng cung bảo vệ mình (như hình ảnh Bắc Cực Quang), nhờ đó mà sau này không ai đọc được tôi hay ám hại được tôi.
Tôi lại thấy mình mặc trang phục của quan lớn, màu đen, đội mũ màu đen hơi dài và cao, hơi cong cong về phía sau đầu, vẻ rất quyền lực trong triều đình. Nhiều người quỳ trước tôi với thái độ nể trọng. Tôi đứng trên thành cao, cầm chiếc quạt ướm đội hình ba quân tướng sĩ đang đứng bên dưới tường thành tập trận. Sau đó tôi lại mặc trang phục tướng quân, lưng eo đeo thanh kiếm, đứng ở mũi chiến thuyền, chỉ huy một trận thủy chiến. Tiếp đó, tôi thấy Trương Phi và Quan Vũ xông pha nơi trận mạc trên đất bằng, bụi tung mù mịt, bao quanh là núi. Đó là trận Xích Bích và chúng tôi đã đại thắng.
Tôi một mình đứng trên thành cao, phóng tầm mắt nhìn ra giang sơn trù phú. Tôi đã đứng trên muôn người, chỉ dưới một người là vua nhưng thực chất đang nắm quyền của vua, thao túng cả thiên hạ nhưng sao tôi không hề vui vẻ, chỉ thấy cô độc. Vợ đã mất. Danh vọng, quyền lực, tiền tài, tôi không cần nữa, tôi chỉ muốn bình yên.
Tôi cầm tháp năng lượng trong lòng bàn tay, tiên tri được tương lai nước Thục sẽ vong quốc, nước mất nhà tan và tôi sẽ chết ở tuổi 54 vì nghiệp sát sinh quá nặng. Tôi giơ hai tay lên cao muốn ôm cả trời, bất lực oán thán: “Cả đời ta thông minh vẫn bại dưới tay ông trời. Lượng ta không đấu lại trời.” Tôi bật khóc rất lâu, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu: “Lượng ta không đấu lại trời.” Một lúc sau, bình tĩnh lại, tôi quyết định “Ta sẽ chết ở nơi ta bắt đầu”. Tôi vào cung, thấy vua mập ú, lông mày rậm, để ria đen, đang hưởng lạc cùng mỹ nữ và rượu thịt. Nhìn chỉ thêm bất mãn, tôi cởi bỏ quan bào, dập đầu trước vua và nói: “Đại vương hãy thuận theo ý trời. Ta không thể giúp Người được nữa.”
Rời cung, tôi cưỡi ngựa ngang con suối trước đây, rồi dắt ngựa đi trong dòng suối mát. Tôi thấy lòng thanh thản đến lạ. Tôi ở ẩn trong một ngôi nhà gỗ kiểu cổ có 2 cột tròn ở giữa trước hiên, có sân rộng để phơi thuốc. Hàng ngày tôi vào rừng hái thuốc rồi bốc thuốc trị bệnh cho dân nghèo. Vì quá lao lực khi tranh thủ thời gian 5 năm cuối đời để cứu người trả nghiệp sát sinh, tôi đã bị bệnh lao rồi hộc máu mà chết trong cô độc ở căn nhà cổ. Trước khi chết, tôi thấy bóng hình người vợ với vóc dáng thon thả, thướt tha, gương mặt khả ái lúc sinh thời luôn dịu dàng chăm sóc mình. Tôi đã phát nguyện kiếp sau sẽ không dính đến nghiệp binh đao, chính trị. Nguyện làm người bình thường sống trong hòa bình và mang lại niềm vui, tiếng cười cho mọi người. Kiếp đó, tôi là Gia Cát Lượng Khổng Minh.
Khi cư sỹ Giác Minh hỏi tôi về các nhân vật liên quan ở kiếp sống hiện tại, tôi thấy bố mình chính là Tào Tháo năm xưa (thảo nào kiếp này 2 bố con luôn kình nhau, đến lúc gọi 2 linh hồn ra giảng hòa cũng là ông Tào Tháo và ông Khổng Minh xuất hiện kình mặt nhau ), mẹ tôi kiếp này chính là Hoàng Phu Nhân – vợ Khổng Minh. Vua con bất tài mê tửu sắc – con trai của Lưu Bị trở thành em trai tôi kiếp này.
Còn chị T chính là Trương Phi chuyển kiếp.
Nhìn lại tất cả các kiếp, tôi đã từng đạt đến đỉnh cao danh vọng, quyền lực, tiền tài nhưng đều không hạnh phúc trong tình yêu, sống trong đau khổ dằn vặt và cuối đời chết trong cô độc. Vì vậy, kiếp này bài học lớn nhất của tôi chính là bài học về tình yêu, yêu thương bản thân và yêu thương mọi người. Sứ mệnh tâm linh của tôi là thôi miên chữa bệnh giúp người, đồng thời cùng P thông qua âm nhạc, vũ đạo đem lại niềm vui tiếng cười, sự tự tin cho trẻ mồ côi.
Vị thầy của tôi trong hình hài ông Thọ cầm quả đào tiên nhưng lại thích mặc đồ rách rưới, đóng vai kẻ hành khất đi thử lòng nhân gian. Sau khi giúp tôi chữa lành các mối quan hệ và một số chứng bệnh, ông “nhí nhảnh cá cảnh” dùng ngôn ngữ rất ư thời thượng: “Bai, ta đi thử lòng người đây.”
Xin mượn lời cư sỹ Giác Minh để kết lại câu chuyện của mình.
“Mọi thứ có thể là phép thử, không có gì là chắc chắn. Chỉ điều duy nhất chắc chắn đó là tình yêu thương.”
Một chủ thể
Thông điệp từ Cư sỹ Giác Minh:
Đây là bài viết của chủ thể là một bạn nữ, vừa tiến hành ca thôi miên với tôi. Xin giữ nguyên hoàn toàn nội dung bài viết này để đảm bảo sự khách quan. Sứ mệnh của chúng tôi là chữa lành, không phải là chứng minh các vấn đề liên quan đến tiền kiếp, nên chúng tôi sẽ không thảo luận sâu về các dữ kiện và nhân vật lịch sử. Bạn nào muốn chứng minh những thông tin về lịch sử của chúng tôi là đúng hay không đúng, vui lòng nghiên cứu thật kỹ và trình ra những chứng cứ khoa học đáng tin cậy. Trân trọng cảm ơn.
Trong khoa học tâm linh có một hiện tượng rất đáng lưu ý: hiện tượng bản ghi. Hiện tượng này được nghiên cứu và chỉ ra trong nhiều cuốn sách của Michael Newton và Dolores Cannon. Cụ thể, khi một linh hồn muốn trải nghiệm một kiếp sống đặc biệt, mà không có điều kiện thực sự đầu thai vào một thân xác như vậy, thì sẽ sử dụng ký ức của một linh hồn khác, để ghép vào chính ký ức của mình. Ví dụ: trong ca nêu trên, bạn gái này muốn trải nghiệm một kiếp có nhiều quyền lực, danh vọng như Khổng Minh, nhưng có quá ít người như Khổng Minh đã từng sống, nên đã lấy luôn toàn bộ ký ức kiếp sống của Khổng Minh, thực ra của một linh hồn khác, để đưa vào ký ức linh hồn của mình. Khi ghép thêm bản ghi này, các nhân vật trong kiếp cấy ghép đó, sẽ được hợp thức hóa với những người bạn ấy đã gặp trong các kiếp trước hoặc kiếp này. Không thể phân biệt được đâu là ký ức thực, đâu là bản ghi với trí tuệ thông thường của con người. Nhưng vượt lên trên tất cả, việc trải qua các kiếp sống, thực chất chỉ để học các bài học. Toàn bộ trái đất này cũng chỉ là một sân khấu, chúng ta là những diễn viên. Những kiếp sống càng có nhiều vật chất, danh vọng, quyền lực, thì càng là những kiếp sống đau khổ. Chỉ có những linh hồn đang ở giai đoạn non nớt, chưa phát triển, tần số rung thấp, thì mới chọn những kiếp sống như vậy mà thôi.
Tôi là Giác Minh. Tôi đến với trái đất để giúp thức tỉnh tâm linh, chữa lành linh hồn.